20 năm trước, mẹ tôi làm 1 việc khiến cả dòng họ phản đối nhưng bây giờ, ông bà ngồi không cũng đầy tiền

Phải mất 2 thập kỷ, mẹ tôi mới chứng minh được quyết định năm xưa là tuyệt đối chính xác!

Sự “cố chấp táo bạo” của mẹ

Hai mươi năm trước, khi tôi còn là một cô nhóc tinh nghịch, gia đình tôi sống trong một căn nhà cấp bốn chật chội ở một con ngõ nhỏ Hà Nội. Thời điểm những năm đầu 2000, thị trường bất động sản Hà Nội chứng kiến một cơn sốt nhà tập thể. Theo lời mẹ tôi kể lại, lúc ấy ai cũng “đổ xô” đi mua nhà tập thể. Bạn bè của bố mẹ, đồng nghiệp ở cơ quan, thậm chí cả những người họ hàng xa gần, ai nấy đều rục rịch tìm mua một suất nhà tập thể.

Trong cái không khí ấy, mẹ tôi, một người phụ nữ tần tảo và luôn có những suy nghĩ khác biệt, lại đưa ra một quyết định khiến cả nhà ngỡ ngàng. Bà có trong tay 300 triệu đồng, một số tiền không nhỏ vào thời điểm đó, là cả một quá trình tích cóp của bố mẹ. Thay vì hòa mình vào dòng chảy chung, mẹ lại kiên quyết nói với bố: "Mình không mua nhà tập thể. Mình phải mua đất".

20 năm trước, mẹ tôi làm 1 việc khiến cả dòng họ phản đối nhưng bây giờ, ông bà ngồi không cũng đầy tiền- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ AI

Quyết định ấy vấp phải sự phản đối của không ít người. Bà ngoại lo lắng con gái mình "đầu tư mạo hiểm", bạn bè bố mẹ thì bảo mẹ "khác người", "cứng đầu". Nhà tập thể thì thấy đó, sờ đó, có sổ đỏ hẳn hoi, còn đất cát thì biết đâu mà lần, lại còn bao nhiêu thủ tục pháp lý rắc rối. Nhưng mẹ tôi nhất quyết bỏ ngoài tai mọi lời khuyên.

Bố tôi kể, lúc đó mẹ cứ khăng khăng: "Nhà tập thể thì cũng chỉ có thế. Diện tích cố định, rồi xuống cấp theo thời gian. Đất thì khác. Đất mình xây nhà theo ý mình, rồi sau này giá trị nó còn tăng lên gấp nhiều lần".

Bố tôi, một người đàn ông hiền lành và luôn tin tưởng vào sự nhạy bén của vợ, cuối cùng cũng đồng ý với quyết định táo bạo ấy. Thế là thay vì chen chân vào cuộc đua mua nhà tập thể, bố mẹ tôi bắt đầu hành trình tìm kiếm một mảnh đất phù hợp. Họ lặn lội khắp các vùng ven đô, từ Hà Đông, Gia Lâm đến những khu vực xa hơn. Cuối cùng, may mắn đã mỉm cười khi bố mẹ tìm được một mảnh đất vuông vắn, rộng rãi ở một khu vực đang có tiềm năng phát triển.

Sau khi mua đất, hành trình gian nan tiếp theo mới thực sự bắt đầu: ây nhà. Với số tiền còn lại không nhiều, bố mẹ tôi đã phải thắt lưng buộc bụng, chắt chiu từng đồng. Bố tôi vốn là một kỹ sư xây dựng, tự tay thiết kế và giám sát công trình. Mẹ tôi thì quán xuyến mọi việc lớn nhỏ, từ việc chọn vật liệu xây dựng tiết kiệm mà vẫn đảm bảo chất lượng, đến việc lo cơm nước cho thợ thuyền. Tôi nhớ những buổi tối cả nhà quây quần bên mâm cơm đạm bạc, bố mẹ bàn tính từng viên gạch, từng bao xi măng. Tuổi thơ của tôi gắn liền với tiếng máy trộn bê tông và mùi vôi, mùi vữa.

Mất gần hai năm trời ròng rã, ngôi nhà 5 tầng khang trang cũng dần hoàn thiện trên mảnh đất năm xưa. Đó là một ngôi nhà không quá lộng lẫy, nhưng là kết tinh của mồ hôi, nước mắt và niềm hy vọng của cả gia đình. Khi ngôi nhà hoàn thành, nhiều người vẫn còn tiếc nuối cho rằng bố mẹ tôi đã bỏ lỡ cơ hội mua nhà tập thể giá hời. Nhưng thời gian đã chứng minh mẹ tôi đã đúng.

Bài học táo bạo “vượt thời gian”

Hai mươi năm sau quyết định táo bạo ấy, giờ đây, gia đình tôi đã có một cuộc sống hoàn toàn khác. Mảnh đất năm xưa, nay đã nằm trong khu vực nội thành sầm uất. Ngôi nhà 5 tầng kiên cố trở thành một nguồn thu nhập thụ động ổn định. Bố mẹ tôi đã khéo léo cải tạo và cho thuê lại các tầng, mỗi tháng "ngồi không" cũng có được một khoản tiền không nhỏ, đủ để trang trải cuộc sống thoải mái và an nhàn ở tuổi xế chiều.

20 năm trước, mẹ tôi làm 1 việc khiến cả dòng họ phản đối nhưng bây giờ, ông bà ngồi không cũng đầy tiền- Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ AI

Nhìn lại quyết định của mẹ hai mươi năm về trước, tôi quả thực nể phục tư duy đi trước thời đại của mẹ.

Trong khi mọi người xung quanh đều đổ xô theo một xu hướng nhất định, mẹ tôi đã có một tầm nhìn xa hơn. Bà không chỉ nhìn vào cái lợi trước mắt của việc sở hữu một căn nhà tập thể có sổ đỏ ngay lập tức mà còn dự đoán được tiềm năng tăng trưởng và sự linh hoạt của việc sở hữu đất đai. Quyết định đi ngược lại đám đông đòi hỏi sự tự tin và niềm tin vào phán đoán của bản thân, điều mà mẹ tôi đã thể hiện một cách mạnh mẽ.

Nhưng quyết định mua đất chỉ là bước khởi đầu. Hành trình xây nhà sau đó mới thực sự là một thử thách lớn. Bố mẹ tôi đã phải trải qua những năm tháng vất vả, chắt chiu từng đồng, tự tay xây dựng cơ ngơi. Nếu không có sự kiên trì và nỗ lực phi thường, có lẽ ước mơ về ngôi nhà cho thuê ngày hôm nay đã không thể trở thành hiện thực.

Nhờ có mẹ, cuộc sống của chúng tôi mới được ổn định. Đất đai không chỉ là nơi để xây dựng tổ ấm mà còn là một kênh đầu tư tiềm năng. Việc sở hữu nhà trên đất còn mang lại sự linh hoạt trong việc sử dụng và khai thác tài sản, như việc cho thuê để tạo ra nguồn thu nhập thụ động ổn định.

Mẹ tôi không phải là một chuyên gia bất động sản, nhưng bà có một trực giác nhạy bén và những hiểu biết thực tế về giá trị của đất đai. Bà đã tin tưởng vào những suy nghĩ của mình và không bị lung lay bởi những ý kiến xung quanh. Điều này cho thấy đôi khi, sự hiểu biết và trực giác cá nhân, kết hợp với sự tìm hiểu thông tin kỹ lưỡng, có thể dẫn đến những quyết định sáng suốt.

Câu chuyện của mẹ tôi là một minh chứng cho thấy những quyết định táo bạo và khác biệt, dựa trên tầm nhìn dài hạn và sự nỗ lực không ngừng, có thể mang lại những thành quả to lớn trong tương lai. Cái "ngồi yên cũng ra tiền" ngày hôm nay không phải là một phép màu, mà là kết quả của một quyết định sáng suốt cách đây hai mươi năm, một quyết định dám đi ngược lại xu hướng và được xây dựng bằng mồ hôi, nước mắt của cả gia đình. Đó là một bài học quý giá về sự kiên nhẫn, tầm nhìn và giá trị của những quyết định mang tính chiến lược trong cuộc sống.


Link nội dung: https://doanhnhanngaynay.com/20-nam-truoc-me-toi-lam-1-viec-khien-ca-dong-ho-phan-doi-nhung-bay-gio-ong-ba-ngoi-khong-cung-day-tien-a220015.html