Có những điều không ai nói với bạn khi chạm đến cột mốc triệu đô đầu tiên: đó là cảm giác cô đơn. Không phải vì tiền bạc, mà vì bạn không còn biết nên chia sẻ điều đó với ai.
Từ cậu bé tiết kiệm đến triệu phú tự thân
Lane Kawaoka lớn lên trong một gia đình trung lưu ở Hawaii (Mỹ), khi mà “gọi thêm nước ngọt ở nhà hàng” đã là một điều xa xỉ. Cha mẹ của anh là thế hệ đầu tiên trong gia đình định cư nên luôn dạy con phải tiết kiệm, khiêm tốn và chăm chỉ làm việc.
“Nhà chúng tôi luôn bận rộn làm việc và dè sẻn từng đồng,” Lane kể. “Tôi mang theo những thói quen đó khi trưởng thành.”
Sau này, Lane Kawaoka học kỹ sư, đi làm, tiếp tục sống tiết kiệm và dành dụm từng chút một. Cuối tuổi 20, anh mua căn nhà đầu tiên ở Seattle, sau đó mở rộng sang Birmingham, Atlanta, Indianapolis và Pennsylvania. Đến năm 2015, anh đã có 11 ngôi nhà. Hiện anh sở hữu hoặc góp vốn vào hàng loạt dự án liên doanh quy mô lớn, từ căn hộ đến nhà di động, công viên RV, trung tâm dưỡng lão.

Nhờ nguồn thu nhập ổn định từ bất động sản, anh có thể về quê nhà Hawaii sinh sống - nơi chi phí sinh hoạt cao hơn mức trung bình khoảng 10%. "Tôi từng đạp xe đến chỗ làm, rồi một ngày quyết định nghỉ việc và mua chiếc Mercedes đầu tiên", anh nói.
Nhưng chính lúc đó, Lane nhận ra một thực tế phũ phàng: thành công khiến anh trở nên buồn chán hơn.
Khi tiền bạc khiến người ta xa cách
Những năm 20 tuổi, Lane gần như sống khép kín, toàn tâm cho công việc và mục tiêu tài chính. “Không ai nói với bạn rằng khi vượt qua cột mốc triệu đô, bạn sẽ thấy lạc lõng đến nhường này. Tôi không thể nói về tiền bạc với mọi người vì sợ bị hiểu lầm là khoe khoang”, anh cho biết.
Đồng nghiệp cũ không hiểu vì sao Lane chỉ say mê nói về dòng tiền, lãi suất hay cấu trúc vốn. Họ cũng không thích nợ nần nên cảm thấy khó hiểu về quyết định mạo hiểm vay nhiều và vay dài hạn để đầu tư của Lane. "Tôi bỗng thấy mình khác biệt. Tôi có tiền, có đà tiến, nhưng vẫn chỉ là một con sói đơn độc", anh kể. “Dường như chúng tôi không còn cùng tần số.”
Dần dần, anh ngừng nói về ước mơ, ngừng chia sẻ mục tiêu. Bởi mỗi khi mở lời, Lane sợ người khác sẽ cảm thấy anh khoe khoang. Và vì vẫn giữ thói quen tiết kiệm, anh cũng không muốn trở thành “người phải trả tiền cho mọi cuộc gặp”.

Bất ngờ tìm được tri kỷ
Bước ngoặt đến vào năm 2016, khi Lane tham gia một nhóm mastermind bất động sản – nơi các nhà đầu tư gặp gỡ, chia sẻ và học hỏi. “Lần đầu tiên, tôi gặp những người hiểu mình đến thế. Họ không bị ấn tượng bởi số tiền tôi kiếm được vì họ cũng kiếm được như thế hoặc hơn thế.”
Tại đây, Lane nhận ra rằng những người giàu thật sự không phô trương. Họ từng mất tiền, rồi làm lại từ đầu. Họ nói về thất bại, về bài học, và cả những kế hoạch dài hạn cho thế hệ sau.
Những nhóm như vậy trở thành không gian để Lane cảm thấy được lắng nghe. Thậm chí, trong một sự kiện mà anh tham dự, mọi người sẽ ghi giá trị tài sản ròng lên thẳng bảng tên của mình. “Chúng tôi không làm vậy để khoe khoang, mà để mọi người có thể trao đổi thẳng thắn và hiệu quả hơn,” Lane nhớ lại.
Càng tiếp xúc, anh càng thấy nhẹ nhõm: “Tôi không phải người kỳ lạ. Tôi không phải kẻ duy nhất nghĩ về thuế, quy hoạch di sản, hay tài sản đa thế hệ khi mới ngoài 30.”
Lane nhận ra, hóa ra anh không hẳn là người hướng nội chỉ là chưa bao giờ tìm thấy đúng “nhóm của mình”. Đến nay, anh vẫn ít khi nói chuyện với bạn cũ hay gia đình. Nhưng anh đã có những mối quan hệ mới. Thay vì cố hòa nhập với những người không cùng chí hướng, anh chọn kết nối với những triệu phú tự thân khác.
“Tôi không còn cố gắng ép các mối quan hệ cũ phát triển theo hướng mà chúng không thể,” anh nói. “Tôi cũng không còn tìm cách giải thích hay giảm nhẹ mục tiêu của mình. Tôi chỉ chọn ở bên những người hiểu tôi.”