100 ngày sống thử chung cư và cú vỡ mộng: Tiện nghi không có nghĩa là sống thoải mái

Sau ba tháng chuyển vào một căn chung cư mới, tôi mới nhận ra thứ mình đánh đổi không chỉ là tiền bạc mà còn là sự thoải mái vốn quen thuộc. Những tiện nghi tưởng khiến cuộc sống “đáng sống hơn” lại mang đến nhiều bất tiện không thể ngờ tới.

Tôi chuyển sang chung cư với bao kỳ vọng

Cuối năm ngoái, sau nhiều năm sống trong căn nhà hẻm nhỏ ở quận nội thành, tôi quyết định bán đi để chuyển vào một căn chung cư 2,5 tỷ. Lý do nghe có vẻ rất hợp lý: thang máy, bảo vệ 24/7, bãi đỗ xe rộng, khuôn viên sạch đẹp, cộng đồng văn minh – những thứ mà nhà đất khó có được trọn vẹn.

Tôi tự nhủ: “Đến tuổi này rồi, sống tiện nghi một chút cũng xứng đáng.”

Ngày nhận nhà, mở cửa ra nhìn căn hộ mới tinh, sàn gỗ thơm, ánh sáng tràn vào… tôi thực sự nghĩ mình đã lựa chọn đúng. Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu.

Tuần đầu tiên: Sự bất tiện đầu tiên xuất hiện

100 ngày sống thử chung cư và cú vỡ mộng: Tiện nghi không có nghĩa là sống thoải mái- Ảnh 1.

Chỉ sau vài ngày ở, tôi bắt đầu cảm thấy lạ lẫm với mọi thứ.

• Chờ thang máy – nỗi mệt mỏi mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới

Giờ cao điểm sáng và chiều, tôi luôn phải mất 5–7 phút đợi thang. Nhiều hôm vội đi làm, tôi đã “trễ ca” chỉ vì… thang máy đông. Ở nhà đất, chỉ cần mở cửa là đi ngay.

• Cảm giác không thể đi về “tự nhiên” như trước

Đi đâu về cũng phải quẹt thẻ ba lần: cổng – thang máy – thang bộ. Tôi bắt đầu thấy mình như đang “sống nhờ” trong một hệ thống có quy định ở khắp nơi.

• Tiếng ồn bất ngờ

Căn hộ có cách âm, nhưng không phải tuyệt đối. Buổi tối, tôi nghe rõ tiếng trẻ con khóc ở tầng trên, tiếng kéo ghế ở căn bên cạnh, tiếng đóng cửa cạch một cái ở hành lang.

Những thứ nhỏ nhặt này chồng lên nhau, khiến tôi cảm thấy không gian riêng tư của mình bị xâm lấn nhẹ mỗi ngày.

Tuần thứ hai: Chi phí bắt đầu tăng không kịp kiểm soát

Tôi tưởng chuyển vào chung cư thì chi tiêu sẽ gọn lại. Hóa ra không phải.

• Phí gửi xe máy: 120.000 đồng/tháng

• Phí quản lý: 800.000 đồng/tháng

• Tiền điện nước cao hơn 10–15% so với nhà đất

• Chi phí sửa chữa nội thất nhỏ phải thuê kỹ thuật của tòa – không thể tự làm

Ở nhà đất, tôi tự thay bóng đèn, tự sửa khóa cửa, thay vòi nước. Ở chung cư, tất cả đều phải gọi ban quản lý – và tất nhiên có phí.

Tôi bắt đầu đặt câu hỏi: “Tiện nghi này có đang khiến mình sống đắt đỏ hơn không?”

Tuần thứ ba: Sự cô đơn trong môi trường “văn minh”

100 ngày sống thử chung cư và cú vỡ mộng: Tiện nghi không có nghĩa là sống thoải mái- Ảnh 2.

Tôi tưởng sống trong khu chung cư sẽ dễ giao lưu. Nhưng không.

Ai cũng lịch sự, nhưng không thân. Gặp nhau trong thang máy, mọi người mỉm cười, chào nhẹ rồi quay về điện thoại.

Ở nhà hẻm cũ, chỉ cần mở cửa đã gặp hàng xóm hỏi thăm: “Đi làm về rồi à?”, “Cháu nhỏ khỏe không?” – những câu chuyện không có gì lớn lao, nhưng khiến người ta cảm thấy được kết nối.

Tại chung cư, tôi có cảm giác ai cũng sống phần ai nấy. Trẻ con không được chạy nhảy tự do, hàng xóm ít trò chuyện, mọi thứ đều quá trật tự và yên tĩnh một cách xa cách.

Ngày thứ 50: tôi bắt đầu nhớ nhà cũ đến da diết

Buổi chiều hôm ấy, đứng ngoài ban công tầng 20 nhìn xuống đường, tôi chợt nhận ra mình đang nhớ căn nhà hẻm cũ – nhỏ, cũ, tùy tiện nhưng có cảm giác “thuộc về”.

Tôi nhớ cảnh đi bộ vài bước đã tới quán tạp hoá. Nhớ cảm giác muốn sửa gì thì sửa, muốn sơn lại tường thì sơn. Nhớ cả tiếng rao bánh mì buổi sáng và mùi cơm nhà hàng xóm.

Tôi nhận ra: tiện nghi không tạo ra “nhịp sống”. Nó chỉ tạo ra sự gọn gàng.

Ngày thứ 80: Tôi bắt đầu cảm thấy ngột ngạt

Không phải vì không khí, mà là sự ràng buộc vô hình.

- Tôi sợ gây tiếng ồn khi khoan tường.

- Tôi sợ đặt thùng rác ra ngoài hành lang sẽ bị phàn nàn.

- Nấu ăn nhiều mùi, tôi sợ làm phiền căn hộ bên cạnh.

- Muốn mở nhạc to chút cũng phải cân nhắc.

Ở nhà đất, tôi thấy mình được “thở” tự nhiên hơn. Còn ở chung cư, dù mọi thứ sạch đẹp và hiện đại, tôi luôn phải điều chỉnh bản thân để phù hợp với tập thể.

Ngày thứ 100: Tôi hiểu ra bài học đắt giá

100 ngày sống thử chung cư và cú vỡ mộng: Tiện nghi không có nghĩa là sống thoải mái- Ảnh 3.

Chung cư rất tiện nghi. Nhưng tiện nghi không có nghĩa là sống thoải mái.

Nhiều thứ nhìn thì hiện đại, nhưng không phù hợp với nhịp sống cá nhân của tôi. Và điều quan trọng nhất tôi học được là:

Nhà không chỉ là nơi để ở – nhà phải là nơi khiến bạn thấy “tự mình” nhất.

Chung cư đáp ứng được nhu cầu về an ninh, tiện ích, hình thức. Nhưng với tôi, cảm giác tự do, không bị kiểm soát và được kết nối với cộng đồng mới là “điều không thể mua được”.

Sau 100 ngày, tôi quyết định quay về sống ở nhà đất – dù nhỏ, dù cũ nhưng dễ thở hơn rất nhiều.

Kết lại

Mỗi người có một phong cách sống. Chung cư không xấu, và nhà đất cũng không hoàn hảo. Nhưng trước khi xuống tiền, đừng chỉ nhìn vào tiện ích hay hình ảnh đẹp trong ngày nhận nhà.

Hãy tự hỏi: “Nơi đó có cho mình cảm giác thật sự thoải mái không?”

Vì cuối cùng, nhà là nơi để sống – không phải để chịu đựng.

Link nội dung: https://doanhnhanngaynay.com/100-ngay-song-thu-chung-cu-va-cu-vo-mong-tien-nghi-khong-co-nghia-la-song-thoai-mai-a256202.html