Khởi đầu đầy hứng khởi của giấc mơ cùng nhau dưỡng già
Đầu năm 2025, 11 người phụ nữ ở tỉnh Hà Bắc (Trung Quốc) quyết định cùng nhau thử nghiệm mô hình “dưỡng già tập thể”. Họ là những người bạn thân đã quen biết nhau hơn 30 năm. Vì không hài lòng với cách con cái chăm sóc hoặc cảm thấy cô đơn khi sống một mình, 11 người phụ nữ thuê chung một căn biệt thự ngoại ô để cùng nương tựa tuổi già.
Thế nhưng, giấc mơ “tuổi già quây quần” chỉ kéo dài vỏn vẹn 4 tháng. Những khác biệt trong thói quen sinh hoạt, khẩu vị, tiêu chuẩn vệ sinh và cách chi tiêu dần khiến tình bạn ba thập kỷ rạn nứt, để lại nhiều nuối tiếc và bài học đắt giá.
Nhóm phụ nữ tuổi từ 58 đến 68 tuổi, từng làm giáo viên, y tá, đầu bếp... Họ đều có một hoàn cảnh chung: con cái bận rộn, bản thân ngại cảnh cô quạnh. Trong một lần dạo chơi công viên, bà Vương Tú Lan nảy ra ý tưởng “dưỡng già tập thể” và được cả nhóm hưởng ứng.
Sau hai tháng chuẩn bị, họ thuê một căn biệt thự năm phòng ngủ có vườn nhỏ, giá 8.000 tệ/tháng (khoảng 30 triệu đồng), và thống nhất mỗi người góp 1.000 tệ (3,7 triệu đồng) để chia tiền thuê, điện nước và chi phí sinh hoạt. Trung bình mỗi người góp khoảng 2.000 NDT (7 triệu đồng). Bà Vương Tú Lan được chọn làm “quản gia trưởng”, phụ trách quản lý tài chính, xây dựng quy ước chung và phân công việc nhà.
Những ngày đầu dọn vào biệt thự, nhóm bạn già tràn đầy nhiệt huyết. Họ cùng nhau đi mua sắm đồ dùng sinh hoạt, trang trí phòng ốc, trồng rau và chăm hoa trong khu vườn nhỏ. Bà Trần Quế Hoa, là người có tay nghề nấu ăn khéo léo, tình nguyện đảm nhận việc bếp núc. Cô Chu nguyên là kế toán về hưu, phụ trách tài chính. Còn bà Triệu Mỹ Linh từng là y tá thì quản lý thuốc men. Tất cả cùng nhau chăm lo khu vườn mỗi ngày.
Buổi tối, cả nhóm quây quần bên bàn ăn, trò chuyện rôm rả rồi cùng xem phim. Tiếng cười nói vang khắp ngôi nhà, tạo nên khung cảnh ấm áp hiếm thấy. Nhiều hàng xóm còn xuýt xoa ngưỡng mộ, nói rằng: “Tuổi già mà vẫn có thể sống thoải mái, vui vẻ bên nhau như thế thật đáng quý.”
Thế nhưng, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Khi thời kỳ ngọt ngào qua đi, những mâu thuẫn đầu tiên bắt đầu xuất hiện.
Khi niềm vui nhường chỗ cho va chạm
Xung đột nảy sinh từ chính những thói quen sinh hoạt khác biệt. Bà Trương Phụng Quyên quen thức khuya, thường bật tivi và nghe radio đến tận nửa đêm, khiến bà Triệu Mỹ Linh vốn có thói quen đi ngủ sớm không thể nghỉ ngơi. Hai người vì vấn đề tiếng ồn mà nhiều lần to tiếng với nhau.
Bà Tôn lớn tuổi nhất nhóm lại thường xuyên thức dậy lúc nửa đêm, tiếng bước chân khiến người khác mất ngủ. Trong khi đó, tiếng máy đo đường huyết của bà Lưu mỗi sáng sớm cũng làm nhiều người khó chịu. Việc người thích mở cửa sổ đón gió, người sợ lạnh muốn đóng kín cũng trở thành đề tài cãi vã.
Tiếp đó là mâu thuẫn trong ăn uống. Bà Trần Quế Hoa nấu ăn đậm vị, trong khi bà Lý Thục Hoa bị cao huyết áp phải ăn nhạt, bà Hoàng bị đau dạ dày không ăn cay, còn bà Điền thì kiêng thịt heo. Khi bà Lý đề nghị bớt muối, bà Trần bực bội: “Ngày nào tôi cũng nấu, không thích thì tự làm mà ăn.”
Khác biệt trong tiêu chuẩn vệ sinh cũng khiến không khí ngột ngạt: có người cho rằng “sạch vừa đủ là được”, người khác lại yêu cầu “phải bóng loáng”. Những lời phàn nàn về việc lau chưa kỹ hay quét chưa sạch khiến ai cũng mệt mỏi.
Mâu thuẫn lớn nhất đến từ chuyện tiền. Khi chi tiêu tăng, ai cũng thấy bất công. Bà Lý Thục Hoa cho rằng tiền mua hoa quả không nên chia đều vì có người bị tiểu đường, người đang giảm cân không ăn, còn bà Trần Quế Hoa phản bác: “Thế người ăn nhiều hơn có phải trả thêm không?”
Ảnh minh hoạ
Đến cuối tháng, khi chốt sổ chi tiêu, căng thẳng bùng nổ. Bà Vương Tú Lan công bố khoản “mua thuốc cảm cho bà Trần” và “thuốc sát trùng của bà Triệu” từ quỹ chung, lập tức bị phản đối. Trong cơn giận, bà lấy ra sổ ghi chép tỉ mỉ: ai dùng bao nhiêu khăn giấy, ai tắm mấy lần mỗi ngày, khiến mọi người phẫn nộ.
Không ngờ, chính cuốn sổ ấy lại để lộ “bí mật tài chính” của bà: bà Lan đã rút 2.000 tệ (7,4 triệu đồng) từ quỹ chung để trừ tiền thuê nhà, đồng thời khai khống 200 tệ (740.000 đồng) tiền thuốc và 300 tệ (1,1 triệu đồng) tiền thực phẩm. Trước số tiền chênh lệch, bà Lan thú nhận, tiền đã được gửi cho con trai đang gặp khó khăn kinh tế.
Phát hiện này khiến toàn bộ niềm tin giữa các thành viên sụp đổ, đẩy nhóm bạn già từng gắn bó 30 năm vào khủng hoảng không thể cứu vãn.
Niềm tin đổ vỡ
Khi sự thật bị phơi bày, tình bạn giữa những chị em già hoàn toàn tan vỡ. Bà Lý Thục Hoa và bà Trương Phụng Quyên lập tức tuyên bố sẽ dọn đi, đồng thời yêu cầu bà Vương Tú Lan hoàn trả tiền đặt cọc cùng số tiền sinh hoạt còn dư, thậm chí còn đe dọa: “Nếu không trả, chúng tôi sẽ báo công an.”
Trong nước mắt, bà Vương cố gắng giải thích rằng mình chỉ muốn giúp con trai đang khó khăn xoay xở, dự định sẽ âm thầm hoàn trả sau. Nhưng lúc này, niềm tin giữa họ đã hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ trong vài ngày, căn biệt thự từng tràn ngập tiếng cười bỗng trở nên vắng lặng. Người quay về nhà cũ, người tìm con cái, người vào viện dưỡng lão. Mô hình “dưỡng già tập thể” kết thúc trong buồn bã.
Cuối cùng, theo lời khuyên của con trai, bà Vương Tú Lan chuyển vào sống tại viện dưỡng lão. Nhắc lại cuộc thử nghiệm thất bại ấy, bà thừa nhận: “Chúng tôi đã quá lý tưởng, nghĩ rằng tình bạn có thể xóa nhòa mọi khác biệt, mà quên mất ai cũng có tính cách và thói quen riêng, ở lâu mới biết quá khó.”
Giờ đây, mỗi khi 11 người bạn cũ tình cờ gặp lại, giữa họ chỉ còn lại sự ngượng ngùng và xa cách. Ba mươi năm gắn bó, tình nghĩa tưởng chừng bền chặt cũng tan biến theo thời gian.
Cuộc thử nghiệm “dưỡng già tập thể” kéo dài chưa đầy bốn tháng ấy không chỉ không mang lại tuổi già hạnh phúc mà còn kết thúc bằng chia ly. Câu chuyện trở thành lời cảnh tỉnh cho nhiều người đang mơ về tuổi già quây quần: lý tưởng có thể đẹp, nhưng muốn cùng nhau đi đường dài, cần có quy tắc rõ ràng, sự thấu hiểu và bao dung. Nếu không, “tổ ấm xế chiều” rất dễ biến thành gánh nặng.
Theo Baidu