Những ngày giữa tháng 11, PV Người Đưa Tin tìm về xóm ghe nhỏ ven rạch Vàm Ròm, xã Tuyên Thạnh (tỉnh Tây Ninh). Con rạch hiền hòa, nơi hàng chục chiếc ghe neo đậu san sát, là chốn mưu sinh của những hộ dân gắn bó với nghề đánh bắt tôm cá mỗi mùa nước nổi.
Trời vừa tang tảng sáng, xóm ghe đã rộn ràng tiếng máy nổ, tiếng gọi nhau í ới giữa màn sương bảng lảng. Người lớn, trẻ nhỏ ai nấy đều tất bật chuẩn bị lưới, chài, mồi câu cho buổi mưu sinh sớm.
Tiếng máy nổ xen trong tiếng nước vỗ mạn ghe, hơi sương phả vào mặt mang theo mùi phù sa ngai ngái. Dân ở đây thuộc từng con nước, từng luồng cá, nhìn sóng nước là biết hôm nay mẻ lưới có trúng hay không.
Ở bến, mấy chị, mấy cô nhóm bếp, nấu nồi cơm sáng rồi ngồi vá lưới, nhặt tôm cá chồng con mang về. Mùi khói bếp quyện với mùi cá khô, hương bùn non, tạo nên thứ không khí đậm đà, dân dã của miền sông nước.
Xóm ghe chỉ chừng hơn chục hộ, cuộc sống còn nhiều chật vật, nhưng tình làng nghĩa xóm thì luôn chan chứa. "Cực riết rồi quen, chớ rời sông biết sống sao", ông Hai Dân cười hiền khi nói về nghề. Mùa nước nổi, tôm cá nhiều, cũng là mùa của niềm vui và hy vọng về những ngày no đủ hơn.
Giữa nhịp sống đổi thay từng ngày, xóm ghe nhỏ ven rạch Vàm Ròm vẫn lặng lẽ giữ hồn quê, giữ lấy cái nghề truyền đời như một phần ký ức thân thương, mộc mạc của vùng đất Tây Ninh hiền hòa.
Mặt trời vừa nhô lên, soi những tia nắng đầu tiên lên mặt nước mênh mông. Xóm ghe nhỏ hiện ra trong sương sớm, lặng lẽ mà yên bình mở đầu cho một ngày mưu sinh mới của dân vùng nước nổi.
Như mọi ngày, người dân trên xóm ghe nhỏ khẩn trương kiểm tra lưới, mồi câu, can xăng chuẩn bị cho một ngày lênh đênh tìm tôm cá. Với họ, con nước mỗi ngày là kế sinh nhai, là nhịp sống quen thuộc của mùa nước nổi Tây Ninh.
Luồng lồng đầu tiên trong buổi sớm mang về rổ cá chạch óng ánh. Chị Nguyễn Thị Bông hồ hởi khoe thành quả, nụ cười giòn tan trên khuôn mặt sạm nắng: “Bữa nay hên lắm, nước lớn cá nhiều.”
Mẻ lưới được kéo lên nặng trĩu, trúng luồng cá leo. Hai vợ chồng ông Hai Dân vui ra mặt, giọng hồ hởi: “Bữa nay trúng rồi, chắc cũng được hơn triệu đó". Nụ cười của người làm nghề sông nước chất chứa niềm vui giản dị giữa mùa nước nổi.
Thu lưới xong, anh Hùng đưa ghe men theo bờ nước, tay thoăn thoắt hái những bông súng non. “Lấy ít về nấu canh chua ăn cho mát", anh cười hiền nói. Giữa mùa nước nổi, bữa cơm trên ghe chỉ cần vậy cũng đủ ấm lòng người mưu sinh.
Sau buổi sáng lênh đênh trên sông, người dân xóm ghe quây quần nhóm vội bếp than ven bờ hay bếp than nhỏ, nướng vội mấy con cá vừa đánh bắt được. Bữa cơm giản dị nhưng thấm đượm tình quê.
Hai vợ chồng ông Hai Dân tâm sự, cả đời gắn bó với con nước, ông tưởng sẽ sống vậy mãi, nào ngờ lại gặp được bà. Giờ họ có 2 con, một con đã lập gia đình làm việc ở Bình Dương (Tp.HCM), đứa út đang học đại học năm thứ hai ở Tp.HCM. Vợ chồng ông gắng làm lụng, chỉ mong con học hành thành đạt, có cuộc sống đỡ vất vả hơn cha mẹ.
Chiều muộn, mặt trời khuất dần sau rặng tràm, để lại vệt sáng đỏ loang trên mặt nước.
Giữa nhịp sống êm đềm nơi rạch Vàm Ròm, người dân xóm ghe vẫn ngày ngày gắn bó với dòng nước quê hương. Dù cuộc sống còn nhiều nhọc nhằn, họ vẫn giữ nụ cười lạc quan, coi sông là nhà, ghe là bạn và từng mẻ lưới là niềm hy vọng. Chính họ tạo nên nét đẹp bình dị, bền bỉ của miền sông nước.
Đ.Vũ