Cần biết

Những món tôi từng mua sai suốt nhiều năm – đến tuổi 45 tôi mới biết cách chọn đúng và sống nhẹ ví hơn

Admin

Nhiều người nghĩ rằng tiết kiệm là mua đồ giá tốt, mua trước để dành. Tôi cũng từng như vậy. Nhưng khi bước qua tuổi 45, tôi mới bắt đầu “thức tỉnh”: Nhìn lại những món đồ đã mua suốt bao năm qua, và nhận ra mình đã tiêu sai chỗ rất nhiều.

Từ đó, tôi thay đổi cách chọn mua – không chỉ nhẹ nhàng hơn về tài chính, mà còn sống gọn gàng và vui hơn mỗi ngày.

Tôi từng là một người tiêu dùng rất “có kế hoạch”. Mỗi lần mua gì, tôi đều ghi vào sổ, so sánh giá, xem đánh giá trước khi quyết định. Vậy mà, đến tuổi 45, khi dọn lại nhà, tôi giật mình nhận ra: Mình đã mua sai rất nhiều. Và điều tệ hơn là: những món sai đó không nằm ở chỗ giá cả, mà nằm ở chỗ... mình không thực sự cần.

Dưới đây là 5 món tôi từng mua sai suốt nhiều năm, và cách tôi thay đổi thói quen chọn mua – để sống gọn gàng hơn, ít tiêu tiền hơn mà vẫn đủ đầy.

1. Đồ nhà bếp theo phong trào – mua vì “người ta cũng có”

Có một thời gian tôi mua sắm đồ bếp rất hăng: Máy làm sữa hạt, nồi chiên không dầu, máy ép trái cây chậm, máy xay sinh tố cầm tay, nồi áp suất điện tử… Gần như món nào hot trên mạng là tôi có. Nhưng chỉ sau 1–2 tháng dùng thử, tôi dần quay lại với cách nấu quen thuộc.

Cuối năm 2023, khi tôi dọn tủ bếp, có tới 3 món vẫn còn... nguyên hộp, và 2 món khác chỉ dùng đúng 1 lần.

Sau tuổi 45: Tôi chỉ giữ lại 3 món: nồi áp suất điện tử, nồi chiên, máy xay cơ bản – vì dùng đều mỗi tuần. Còn lại, tôi ngừng mua những thiết bị “đa năng” mà mình không thực sự có thói quen dùng.

2. Mua quần áo giảm giá – nhưng không hợp với bản thân

Tôi từng rất thích săn sale: Cuối mùa là thời điểm vàng. Nhưng tôi cũng từng để nguyên cả chục món trong tủ, vì “đẹp thì đẹp đấy nhưng mặc không hợp”. Áo ngắn tay cổ rộng, váy hở lưng, áo len cổ lọ... – nhìn thì thích, nhưng không hợp với dáng người trung niên, hoặc chẳng phù hợp với khí hậu TP.HCM.

Sau tuổi 45: Tôi không mua quần áo vì rẻ nữa. Tôi chọn mua ít nhưng mặc được thường xuyên, ưu tiên chất liệu thoáng, màu trung tính và dễ phối. Thói quen này khiến tôi thấy nhẹ ví hơn thật sự – vì không còn "đổ đống mà chẳng mặc".

3. Mua đồ “để dành” – nhưng không dùng đến

Tôi từng nghĩ mua đồ trước là khôn ngoan: hộp đựng, túi vải, chăn ga, gối ôm, khăn tắm – cứ mua sẵn vài bộ để dành. Nhưng rồi, khi kiểm kê lại kho nhỏ trong phòng giặt, tôi phát hiện mình có:

- 8 cái hộp đựng chưa bóc tem

- 4 bộ khăn chưa sử dụng

- 3 bộ ga trải giường vẫn còn nguyên tem… suốt 4 năm

Sau tuổi 45: Tôi thay đổi nguyên tắc: chỉ mua cái gì khi cái cũ hỏng. Không mua “để sau này xài”, trừ khi biết rõ ngày nào sẽ cần. Nhờ vậy, không gian nhà thoáng hơn, và tôi không phải tiêu tiền cho những món chưa chắc bao giờ dùng.

4. Mua mỹ phẩm theo lời khuyên – không theo làn da mình

Tôi từng chạy theo lời review: từ serum Hàn, kem mắt Nhật đến kem dưỡng Đức. Mỗi món vài trăm đến hơn triệu. Nhưng thực tế, da tôi chỉ hợp vài sản phẩm nhẹ, ít mùi, ít thành phần.

Có lúc, trong tủ lạnh tôi để tới 6 lọ serum cùng lúc – nhưng chỉ dùng quanh quẩn 1 loại.

Sau tuổi 45: Tôi đến khám da liễu, xin lời khuyên và giữ đúng 1 quy trình chăm sóc da đơn giản. Mỗi sản phẩm dùng hết mới mua mới. Không thử linh tinh. Kết quả: da ổn định hơn – và mỗi năm tôi tiết kiệm được vài triệu mà trước đây cứ “ngốn đều”.

5. Mua đồ nội thất – nhưng không phù hợp với không gian sống

Một sai lầm âm thầm: mua bàn ghế, kệ tủ vì thấy đẹp – nhưng khi về nhà lại chiếm diện tích, không đồng bộ. Tôi từng mua 2 cái kệ sách đứng rất đẹp, nhưng mỗi cái cao tới 1,8m, nặng và không hề tiện dụng trong căn hộ nhỏ 60m².

Sau tuổi 45: Tôi bắt đầu đo kỹ kích thước – và chỉ chọn đồ nhỏ, gọn, dùng được đa chức năng. Không cần căn nhà giống hình trên Pinterest, chỉ cần tiện và vừa với mình là đủ.

Tổng kết

Sau tuổi 45, tôi không còn tiêu tiền theo cảm xúc, theo lời người khác, hay theo những gì “được giảm giá mạnh”. Tôi bắt đầu tiêu dựa trên chính lối sống của mình, không ai khác.

Không cần sống kham khổ, cũng không cần cắt hết niềm vui mua sắm. Tôi chỉ chọn đúng – và tiêu gọn. Nhờ vậy mà mỗi tháng tôi không còn giật mình khi nhìn số dư tài khoản – và quan trọng hơn: tôi sống nhẹ nhàng hơn cả trong tâm trí lẫn không gian sống.