Cái thời còn nhận lương 10-15 triệu/tháng, tìm hoài không kiếm nổi việc “tay trái” để tăng thu nhập, tôi từng coi những người làm việc ngày đêm, kiếm mấy chục triệu hàng tháng là hình mẫu lý tưởng, để phấn đấu.
Bây giờ, khi đã đạt được đến mức thu nhập mà trước đây có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, tôi mới thấm thía: Hóa ra cái gì cũng có giá của nó. Thu nhập cao, đương nhiên ai cũng muốn, nhưng không phải ai cũng tường tận về những thứ bản thân sẽ phải đánh đổi, và đôi khi là đánh mất, để có 80-100 triệu đổ về tài khoản hàng tháng.
1. Không thể rạch ròi thời gian cho bản thân với thời gian làm việc
Trước đây, tôi từng hâm mộ những người làm việc đến khuya, sáng dậy “rửa mặt” bằng cả đống thông báo email, tin nhắn công việc. Giờ thì tôi là một trong số họ.
Ban ngày, tôi chạy hết tốc lực với công việc chính, những dự án, những cuộc họp, những deadline chồng chéo. Tối về nhà đến tận đêm, tôi vẫn “on mode” chạy deadlines với các job ngoài.
Ảnh minh họa
Ban đầu, tôi tự hào vì năng suất của mình, vì cảm giác mình đang “tận dụng 200% năng lực”. Nhưng dần dần, tôi nhận ra bản thân không còn rạch ròi được đâu là giờ làm và đâu lúc nên nghỉ ngơi. Đi ăn với bạn bè cũng check tin nhắn công việc. Đi du lịch vẫn phải dính lấy cái laptop.
“Bận lắm” trở thành câu cửa miệng, đôi khi là lời than thở, đôi khi là lý do để từ chối việc nghỉ ngơi, dành thời gian chăm sóc bản thân và vun đắp các mối quan hệ. Dần dần, bạn bè chẳng còn rủ tụ tập, ăn uống nữa. Bố mẹ ở quê cũng hờn trách vì nửa năm chẳng thấy con gái về thăm. Lúc đó, tôi mới hiểu thứ đầu tiên mình mang ra đánh đổi để có mức thu nhập “trong mơ” chính là khoảng thời gian nghỉ ngơi - điều mà ai cũng cần, nhưng không phải ai cũng đủ tỉnh táo lẫn can đảm để bảo vệ khi bị cuốn vào guồng quay kiếm tiền.
2. Sức khỏe tụt dốc
Cơ thể không phải cỗ máy, nó có giới hạn của riêng mình. Dạo gần đây, tôi bắt đầu cảm nhận rõ sự sa sút trong vấn đề sức khỏe của mình: Sáng dậy đầu đau như búa bổ, mắt thâm quầng - bôi gì cũng không lại được,...
Có mệt không? Câu trả lời là có chứ! Nhưng có dám nghỉ ngơi không? Câu trả lời lại là không…
Mỗi lần định xin nghỉ phép, trong đầu tôi lại mòng mòng lời tự vấn: Nghỉ vài hôm xong vẫn phải quay lại làm gấp đôi, vì việc của mình, đâu ai làm thay được… Thế là lại tặc lưỡi làm tiếp, dẹp ý định xin nghỉ sang 1 bên. 1 năm có 24 ngày phép, vẫn còn nguyên. Nhưng cũng chẳng trách ai được, chỉ biết trách mình tham công tiếc việc, từ việc chính đến việc phụ, đều muốn “ôm” tất.
3. Tiêu tiền vô tội vạ
Thật trớ trêu, khi thu nhập tăng, ví tôi dày hơn nhưng tài khoản tiết kiệm thì không. Tôi bắt đầu tiêu nhiều hơn vì quá… mệt.
Ảnh minh họa
Quá mệt để vào bếp, nên sống 1 mình mà tiền ăn cả tháng có khi 10-12 triệu đồng là ít, vì quanh năm ăn ngoài, đặt đồ ăn trên app.
Quá mệt để có thể nghỉ ngơi một cách lành mạnh, nên lại “đốt” tiền vào mua sắm online, khi thì đôi giày, lúc thì cái túi,... Mua xong vui được một lúc, dùng được vài lần cũng lại xếp trong góc tủ, vì lại 1 đợt shopping, 1 đợt đồ mới về.
Tôi gọi đó là “tự thưởng” và dần dần nó trở thành thói quen, đến mức nếu không chi tiền, tôi lại thấy trống rỗng. Tôi làm việc cật lực để có tiền, rồi dùng tiền để bù đắp sự kiệt sức mà công việc đó gây ra, một vòng tiêu cực luẩn quẩn. Có lúc nhìn lại, tôi thấy mình không còn biết đâu là giới hạn giữa việc “sống tốt hơn” và “đốt tiền cho cảm giác tạm thời dễ chịu”.
Người ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ tôi thành công, tôi đang rất ổn, vì thuê được căn hộ cao cấp dù sống 1 mình, vì có đồ đẹp để mặc, có công việc để mà “bù đầu tóc rối” vì nó. Nhưng mỗi ngày, sau khi gập laptop vào lúc rạng sáng, tôi vẫn cứ loay hoay với câu hỏi: Liệu mình có thực sự hạnh phúc không? Có đáng để đánh đổi tuổi trẻ, sức khỏe và thời gian chỉ để đổi lấy 9 con số trong tài khoản mỗi tháng?
Có lẽ tôi chưa sẵn sàng từ bỏ công việc này, nguồn thu nhập này, nhưng ít nhất, tôi đã thôi ảo tưởng chỉ cần thu nhập cao là cuộc đời dễ dàng. Bởi càng leo lên cao, tôi càng thấy thấm thía: Thứ xa xỉ nhất không phải tiền, mà là nhịp sinh hoạt lành mạnh, và một sức khỏe tài chính cân bằng - Cân bằng theo hướng có làm, có dư thay vì dùng tiền để giải tỏa stress, như tôi bây giờ.