Còn 3 tháng nữa là hết năm: Vàng không mua nổi, tiền tiết kiệm không có, không hiểu mình đã làm gì suốt 9 tháng qua!

Admin
2025 có lẽ lại tiếp tục là một năm xé nháp…

Còn đúng 3 tháng nữa là hết năm, tôi mới giật mình nhận ra mình chẳng có gì trong tay ngoài những hóa đơn đã thanh toán và vài cuộc vui đã trôi qua. Vàng thì không mua nổi, tài khoản tiết kiệm vẫn trống trơn. Câu hỏi lớn nhất hiện tại là rốt cuộc suốt 9 tháng vừa rồi, tôi đã làm gì vậy?

1 - Từ “tiêu nốt hôm nay” thành 9 tháng trời vung tay

“Thôi kệ, tiêu nốt hôm nay” là suy nghĩ thường trực trong đầu tôi. Hôm nào cũng tự nhủ từ mai bớt tiêu lại, từ mai tiết kiệm nhưng cái ngày mai ấy chẳng bao giờ đến, chỉ là sự lặp lại của những lần tặc lưỡi “nốt hôm nay”, dài đến vô tận.

Còn 3 tháng nữa là hết năm: Vàng không mua nổi, tiền tiết kiệm không có, không hiểu mình đã làm gì suốt 9 tháng qua!- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Thế là thành ra 9 tháng trôi qua chẳng có đồng nào để dành. Tôi cảm giác mình sống như một con thiêu thân, không biết lo cho tương lai. Mỗi khi bạn bè rủ đi ăn, đi chơi, hay thấy một món đồ giảm giá, cái lý do “tự thưởng cho bản thân” luôn vang lên nghe thật hợp lý. Cứ mỗi lần tự thưởng là một lần tôi đặt thêm một cục đá vào tương lại của chính mình. Người ta thì tích góp tiền bạc, tôi thì tích góp sự lo âu, vì càng tiêu càng nhanh rỗng ví, không có nổi 1 đồng phòng thân thì sao mà yên tâm sống được?

2 - Tiết kiệm tiền rồi lại tiêu hết sạch tiền tiết kiệm

Có những lúc tôi cũng đã để dành được một khoản không nhỏ, tưởng chừng như lần này sẽ giữ được lâu dài. Nhưng rồi chỉ cần một chuyến du lịch, một món đồ công nghệ mới ra mắt hay đơn giản là một lần “cao hứng shopping”, số tiền ấy lại bị rút ra tiêu sạch.

Cảm giác có tiền để tiêu nhiều khi khiến tôi chủ quan, nghĩ rằng tiêu tiền thì mới có động lực mà kiếm tiền. Thế là một vòng lặp luẩn quẩn bắt đầu: Kiếm tiền, tiết kiệm tiền, tiêu tiền, lo lắng, lao vào kiếm tiền, rồi lại lao vào tiêu tiền.

Kỳ thực, tiết kiệm không chỉ là để dành tiền, mà còn là bài học về kỷ luật với chính bản thân. Có thể một lần phá bỏ thì coi như xả stress, nhưng nếu phá bỏ quá nhiều lần thì chẳng khác nào tự tay phủi sạch tất cả. Giờ nghĩ lại, điều tôi hối nhận nhất có khi không phải là số tiền đã tiêu, mà là sự thiếu kiên định, thiếu kỷ luật với từng đồng mình làm ra, từng đồng mình để dành.

3 - Lúc vàng "trong khả năng" thì thờ ơ

Trong suốt 9 tháng qua, không nhớ nổi đã có bao nhiều lần tôi than thở với bạn bè: “Giá vàng giờ cao quá, không biết khi nào mới mua nổi” . Nhưng nghĩ lại, thời điểm vàng “đầu 8, đầu 9”, là lúc tôi có thể mua 1 chỉ mỗi tháng, thì tôi lại đem tiền tiêu vào đâu đâu ấy chẳng nhớ.

Còn 3 tháng nữa là hết năm: Vàng không mua nổi, tiền tiết kiệm không có, không hiểu mình đã làm gì suốt 9 tháng qua!- Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Thế nên mới thấy cơ hội tích sản không thiếu, nhưng chỉ dành cho những người chịu hành động. Việc do dự, chờ thêm một chút, đợi “hợp lý hơn” cuối cùng chỉ biến tôi thành kẻ ngoài cuộc, không có gì trong tay ngoài sự hối tiếc. Bài học đắt giá không nằm ở việc giá vàng tăng bao nhiêu, mà nằm ở chỗ nếu không rèn thói quen tích sản đều đặn và kỷ luật thì lúc nào cũng sẽ thấy mình chậm một nhịp so với thị trường.

Khi viết ra những dòng này, tôi nhận ra có lẽ mình lại có thêm một năm “xé nháp”, không phải vì thiếu may mắn, mà vì thiếu kỷ luật và sự tỉnh táo trong cách tiêu tiền. 3 tháng cuối năm vẫn còn đó, chưa hẳn là quá muộn để tôi chỉnh đốn. Nhưng nghĩ về 9 tháng phung phí đã qua, quả thực không thể không dằn vặt, tiếc nuối.