Năm 2019 – quyết định mua vì… muốn “giữ hộp tiền” cho mình
Năm 2019, khi ấy tôi 40 tuổi, làm kế toán cho một công ty tư nhân nhỏ. Thu nhập khoảng 12–13 triệu/tháng, không dư dả nhiều, nhưng tôi bắt đầu nghĩ đến việc “để dành cho tuổi già”. Lúc đó, tôi có gần 300 triệu tiết kiệm sau nhiều năm làm việc. Bạn bè rủ tôi đầu tư vàng hoặc gửi ngân hàng. Tôi lại chọn mua một mảnh đất 40m² ở ngoại thành – chỉ vì cảm giác “giữ đất yên tâm hơn giữ sổ tiết kiệm”.
Mảnh đất nằm cách trung tâm 20 km, chưa có đường lớn, giá chỉ 7,5 triệu/m². Nhiều người bảo tôi “dại”, vì khu đó vắng, đầu tư lâu sinh lời. Nhưng tôi vẫn quyết. Tôi không kỳ vọng lãi nhiều. Tôi chỉ nghĩ đơn giản: “Có mảnh đất, dù sau này thế nào, ít nhất tôi vẫn có chỗ để về”.
Sáu năm sau – đất tăng giá gấp đôi, nhưng lòng lại không dễ “bán đi”

Đến nay, giá đất khu đó đã lên khoảng 15–16 triệu/m². Nhiều người xung quanh bán được lời lớn. Một người bạn của tôi mua cùng khu, bán năm ngoái được hơn 1 tỷ, giờ đã đầu tư tiếp vào chỗ khác. Tôi nhìn mà chột dạ: “Mình giữ lại, có khi đang để tiền ngủ yên?”.
Nhưng rồi, mỗi lần nghĩ đến chuyện bán, tôi lại chùn tay. Tôi không sợ mất lời – mà sợ mất đi “điểm tựa”. Với tôi, mảnh đất ấy không chỉ là tài sản, mà là bằng chứng cho cả chặng đường tích góp, là cảm giác mình có một chỗ thật, dù nhỏ.
Nhiều người thấy tôi “lãng phí cơ hội”, nhưng họ không hiểu, với phụ nữ ở tuổi 46, an toàn còn quý hơn lợi nhuận.
“Tôi không dám bán vì sợ không biết làm gì với tiền đó”
Tôi từng thử ngồi tính: nếu bán mảnh đất ấy bây giờ, tôi có thể thu về gần 700–800 triệu. Nhưng rồi sao? Gửi ngân hàng? Lãi suất thất thường, chẳng yên tâm. Đầu tư chỗ khác? Tôi không đủ kiến thức và cũng không muốn liều. Giữ tiền mặt? Càng lo mất giá.
Rốt cuộc, giữ đất – vẫn là điều khiến tôi ngủ ngon nhất. Dù mảnh đất ấy chưa sinh lời thực tế, nó giúp tôi cảm thấy “mình vẫn còn nắm được một phần chắc chắn trong đời”.
Cảm giác an toàn – đôi khi là “lợi nhuận” lớn nhất ở tuổi trung niên
Khi còn trẻ, tôi thích nghe những câu chuyện đầu tư mạo hiểm, xoay tiền nhanh, lãi gấp ba gấp bốn. Nhưng càng lớn, tôi càng thấy thứ quý nhất không phải tiền, mà là sự yên tâm. Cảm giác không phải canh giá vàng, không phải cập nhật bảng đất mỗi tuần, không phải lo mất vốn – nó đáng giá hơn rất nhiều.
Một người bạn tôi từng bán mảnh đất ở quê được gần 1 tỷ, sau đó đầu tư vào chứng khoán. Khi thị trường giảm, chị mất hơn 200 triệu trong 3 tháng. Chị bảo: “Nếu biết thế, tôi đã giữ đất lại, dù chẳng sinh lời nhanh, nhưng ít nhất vẫn còn nguyên”. Câu chuyện đó càng khiến tôi tin vào lựa chọn của mình.
Giữ – không có nghĩa là “dừng lại”

Tôi không xem việc không bán đất là sự bảo thủ. Tôi vẫn để ngỏ cơ hội. Tôi thuê lại mảnh đất cho người ta trồng hoa, mỗi tháng được 1 triệu tiền thuê. Không nhiều, nhưng tôi thấy vui. Vui vì mảnh đất không “nằm chết”, và nó vẫn thuộc về mình.
Quan trọng hơn, tôi biết rõ vì sao mình giữ:
- Vì tôi cần cảm giác chắc chắn giữa thời điểm nhiều biến động.
- Vì tôi không muốn chạy theo giá cả mà đánh mất sự bình yên.
- Vì tôi tin rằng, không phải lúc nào “chốt lời” cũng là quyết định đúng.
Bài học sau 6 năm giữ đất
Nhìn lại, tôi không khuyên ai cũng nên “giữ” như tôi. Nhưng tôi muốn nói rằng:
- Đầu tư chỉ thật sự hiệu quả khi bạn hiểu chính mình.
- Không có kênh nào hoàn hảo – chỉ có kênh khiến bạn ngủ ngon mỗi đêm.
- Giữ tài sản cũng là một dạng đầu tư, nếu nó giúp bạn yên tâm và sống nhẹ lòng.
Nhiều người hỏi: “Nếu có người trả giá cao hơn gấp đôi, chị có bán không?” Tôi cười: “Có thể, nhưng tôi sẽ không vội. Bán đất thì dễ, nhưng mua lại cảm giác an toàn thì khó lắm”.