Mỹ nhân thân thiết nhưng từ chối làm bóng hồng của Trịnh Công Sơn
Lan Ngọc là một trong những danh ca gạo cội của nền tân nhạc Việt Nam, nổi tiếng từ thập niên 70 với chất giọng đẹp, vang, ngọt ngào, được giới chuyên môn và khán giả ưu ái dành tặng danh xưng thanh sắc vẹn toàn.

Lan Ngọc thời trẻ
Lan Ngọc là người gốc Bắc nhưng lại sinh tại Sài Gòn năm 1952. Giọng ca trời phú của bà được rèn giũa bài bản bởi vợ chồng nhạc sĩ Mạnh Phát – Minh Diệu, là những người từng dìu dắt danh ca Thanh Tuyền. Bà bắt đầu đi hát từ khoảng năm 1968, tham gia phong trào văn nghệ học sinh và nhanh chóng được phát hiện.
Với chất giọng nhựa, trong trẻo và kỹ thuật tốt, Lan Ngọc nổi bật với những ca khúc trữ tình như. Bà là giọng ca quen thuộc tại nhiều phòng trà, tụ điểm ca nhạc lớn ở Sài Gòn, cộng tác với các ban nhạc nổi tiếng trên đài phát thanh, sánh vai cùng các đàn chị như Mai Hương, Quỳnh Giao, Hà Thanh.

Lan Ngọc thuộc thế hệ ca sĩ tài năng, tuy nhiên, bà ít ghi âm đĩa nhạc chính thức do những lý do riêng và sự kén chọn về dòng nhạc. Bà luôn giữ quan điểm hát vì đam mê chứ không phải vì mục đích kiếm sống. Vì thế, ngày nay ít người biết tới bà.
Lan Ngọc cũng được biết đến là một trong những giọng ca được nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tin tưởng nhất để thể hiện các sáng tác của ông. Bà là thành viên của nhóm Những Người Bạn cùng với Trịnh Công Sơn, Tôn Thất Lập, Thanh Tùng và nhiều nhạc sĩ khác.
Điều đặc biệt là Lan Ngọc là ngoại lệ duy nhất trong số những ca sĩ thân thiết với Trịnh Công Sơn kiên quyết từ chối trở thành bóng hồng của cố nhạc sĩ. Mối quan hệ giữa họ là sự tri kỷ, tình thân thiêng liêng như anh em, một sợi dây tình cảm trong sáng kéo dài đến tận khi nhạc sĩ qua đời.
Sau này, Lan Ngọc vẫn tiếp tục hoạt động nghệ thuật, tham gia các hoạt động giao lưu văn hóa và biểu diễn. Bà vẫn giữ vững phong độ giọng hát và duy trì sự nghiệp ca hát trong suốt hơn 40 năm. Bà thường xuyên biểu diễn các ca khúc của Trịnh Công Sơn tại các quán cà phê nhạc sống.

Ở tuổi ngoài 70, Lan Ngọc vẫn được giới nghệ sĩ trẻ kính trọng vì lòng yêu nghề và những quan điểm thẳng thắn, mẫu mực về đạo đức và kỹ thuật âm nhạc. Bà luôn là một tấm gương về một nghệ sĩ vừa tài năng vừa có nhân cách, xứng đáng là một danh ca của nền tân nhạc Việt Nam.
Lan Ngọc cũng được biết đến là một mỹ nhân nức tiếng Sài Gòn với nhan sắc vạn người mê. Về điều này, nữ danh ca chia sẻ tại chương trình Nhà có khách: "Tôi là con thứ 4 trong một gia đình, mẹ tôi là hoa khôi nên các con thừa hưởng gen đẹp từ mẹ. Tôi thấy tôi cũng bình thường nhưng không hiểu sao ai gặp cũng khen đẹp.
Lớn lên, rất nhiều người mê tôi, đặc biệt là nhiều bác sĩ theo đuổi tôi nhưng tôi không quen ai, đi hát là có mẹ đưa đi. Sau này, mẹ tôi chán, không đi cùng nữa, nên tôi đi một mình. Tôi chạy xe máy cứ thấy đàn ông nhìn phía sau, tôi sợ lắm. Vì thế nên tôi bắt bố tôi chở đi bằng được, tới khi lấy chồng thì chồng tôi chở đi hát".
Là bà chủ ở Việt Nam, vì con phải bán nhà sang Mỹ
Khác với nhiều nghệ sĩ cùng thời, Lan Ngọc có đời sống viên mãn, giàu có. Bà lấy chồng là bác sĩ, làm chủ cả một phòng mạch lớn, kiếm tiền đều đặn. Bản thân Lan Ngọc cũng là bà chủ phòng trà. Bà nói: "Ở Việt Nam tôi sướng lắm, có người làm nên tôi không phải làm gì hết, chỉ có đi chơi, tung tăng, tối thì ăn diện lên phòng trà ca hát, gặp bạn gặp bè, gặp khán giả, vui lắm".

Tới năm 2014, Lan Ngọc cùng chồng qua Mỹ định cư cùng con gái và bị trầm cảm vì quá khác với cuộc sống ở Việt Nam. Khi quyết định sang Mỹ, bà đã bán bớt một cái nhà lầu bốn tầng ở đường Tản Đà, TP.HCM, được xây dựng rất kiên cố.
Bà kể: "Tôi có một con gái duy nhất đi du học tại Mỹ rồi ở lại làm việc, lấy chồng, sinh con. Suốt một thời gian dài con tôi ở Mỹ với gia đình, thi thoảng mới về thăm tôi hoặc tôi sang Mỹ thăm con.
Tới lần đó, con gái bảo hai vợ chồng tôi phải qua Mỹ để còn dạy cháu nói tiếng Việt, nếu không nó sẽ không biết tiếng Việt. Thêm nữa, tôi phải dạy cháu biết lễ nghĩa, phong tục tập quán của người Việt không thì nó chẳng biết gì, sống theo kiểu Mỹ hết.
Tôi sang Mỹ trong hoàn cảnh bắt buộc phải đi chứ không thích chút nào. Ở Việt Nam tôi là chủ một phòng trà, ông xã tôi thì có một phòng mạch, làm ăn rất tốt, cuối cùng phải đóng cửa, hi sinh vì cháu ngoại".