Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, học tiếp viên hàng không rồi đi làm giúp việc nhà
Câu chuyện hơi dài nhưng ngày hôm nay tôi muốn gửi tâm sự này tới mọi người, đặc biệt là những bạn trẻ từ 20-30 tuổi. Giới thiệu sơ qua một chút về bản thân. Tôi tên Quỳnh Hoa, năm nay 32 tuổi, hiện đang làm giúp việc theo giờ ở Thượng Hải.
Bạn có tin không, nếu như tôi nói mình từng tốt nghiệp đại học Thanh Hoa - ngôi trường nằm trong top đầu thế giới, từng chi gần 1,5 triệu tệ (khoảng 5 tỷ đồng) để học tiếp viên hàng không mà giờ chỉ là cô giúp việc. Công việc mà trước đây mà thậm chí là cả bây giờ nhiều người vẫn nghĩ rằng ít học, nghèo túng mới phải đi làm. Ấy thế mà tôi tìm thấy hạnh phúc đó. Thứ mà trong suốt quãng thời gian tuổi trẻ của mình tôi chưa từng được nếm trải.
Năm tôi 18 tuổi, tôi học đến 3-4 giờ sáng, không tụ tập bạn bè, thậm chí chẳng có nổi một người bạn thân để ôn luyện với mục tiêu trở thành sinh viên đại học Thanh Hoa. Lúc lên đại học, tôi học ngày học đêm với ước mơ tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu, để sau này ra trường xin được 1 công việc ổn định.
![Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, bỏ nghề tiếp viên hàng không để làm giúp việc nhà theo giờ: Tôi tìm 1 kho báu từ thứ người giàu vứt đi- Ảnh 1. Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, bỏ nghề tiếp viên hàng không để làm giúp việc nhà theo giờ: Tôi tìm 1 kho báu từ thứ người giàu vứt đi- Ảnh 1.](https://cafefcdn.com/203337114487263232/2025/2/11/d40e5c6bacb647bb821b8c391b70ce76-1739280881577-1739280881919784474851.jpg)
Quỳnh Hoa có cuộc sống mà nhiều người mong muốn. Ảnh minh họa.
Tôi cũng là đứa chăm chút cho bản thân, vẻ ngoài xinh xắn. Còn nhớ thời điểm đó bạn bè cùng lớp cấp 3 nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Mẹ lúc nào cũng kể với hàng xóm rằng thấy nở mày nở mặt vì có đứa con ngoan ngoãn, học giỏi. Nói sơ qua một chút về gia đình của mình, cả bố và mẹ tôi đều là giáo viên, gia đình không giàu nhưng cũng đủ ăn, đủ tiêu. Nhưng bố mẹ tôi quả thật là những người khắt khe nhất mà tôi từng thấy. Họ luôn muốn tôi làm theo ý họ vì “mẹ/bố cũng chỉ mong con tốt lên thôi. Thậm chí, họ còn liên tục cãi vã vì điểm số, chuyện tôi chơi với ai, yêu ai. Tôi nghe nhiều đến phát chán.
Bẵng đi 5 năm học, tôi ra trường đúng như kế hoạch với tấm bằng giỏi. Và tất nhiên, tôi có việc làm đầu tiên, đúng chuyên ngành, cái này cũng nhờ vào một phần tác động từ bố mẹ. Tôi cứ như thế đi làm. 1-3 tháng đầu tôi hào hứng lắm, nào là công việc, những đồng nghiệp mới. Song, đến tháng thứ 4 tôi đã quen với việc mỗi ngày làm các dự án, rồi báo cáo,... lặp đi lặp lại, gặp những con người ngày nào cũng chào nhau buổi sáng, trưa cùng đi ăn cơm, tối chào nhau về và tự thấy nhàm chán.
Tôi cũng chẳng có thời gian yêu đương. Tôi thấy mình kiệt quệ đi về tinh thần. Cho đến một hôm trong giờ ăn trưa, một đồng nghiệp mời cưới. Cô ấy nói rằng “tao vô cùng hạnh phúc khi ở bên anh ấy nên quyết định kết hôn”. Nói xong, cô ấy quay qua nói với tôi - người duy nhất còn độc thân ở đó rằng “mày cũng nên tìm một người khiến mày muốn ở bên, khiến mày hạnh phúc rồi mới kết hôn nha”.
Tôi lặng đi vài phút. Tôi không biết hạnh phúc là gì, hình như từ trước đến nay, tôi vẫn chưa từng cảm thấy hạnh phúc. Lúc tôi đỗ Thanh Hoa, tôi chỉ vui thôi; lúc ra trường có việc làm ngay, tôi cũng chỉ tự hào thôi…. Tôi biết rõ đó không hạnh phúc. Bởi tôi từng đọc được ở đâu đó rằng, hạnh phúc không phải là cảm giác có được khi bạn vừa đạt được 1 điều gì đó mà ngay cả khi bạn chỉ cần ngồi im thì vẫn cảm nhận được. Đó mới gọi là hạnh phúc!
Tối hôm đó, tôi về căn phòng trọ thuê 25m2 ở thành phố, ngồi rất lâu giữa sàn nhà, điện không bật và suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi đã 25 tuổi rồi - 5 năm thanh xuân đã đi qua. Nhìn lại, tôi thấy mình hoài phí quá.
![Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, bỏ nghề tiếp viên hàng không để làm giúp việc nhà theo giờ: Tôi tìm 1 kho báu từ thứ người giàu vứt đi- Ảnh 2. Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, bỏ nghề tiếp viên hàng không để làm giúp việc nhà theo giờ: Tôi tìm 1 kho báu từ thứ người giàu vứt đi- Ảnh 2.](https://cafefcdn.com/203337114487263232/2025/2/11/826b64fbcd5c92c1cc55f70780ba7c0e-1739280882537-1739280882612597659045.jpg)
Ảnh minh họa.
Tôi không có ước mơ, bởi ngành học bây giờ cũng là do gia đình tôi định hướng. Tôi không có sở thích, đam mê riêng,... Tôi cũng chưa bao giờ cho phép mình thoải mái hay chỉ đơn giản là sống 1 ngày theo sở thích mà không tính toán, so đo. Tôi thấy đời mình thật tẻ nhạt, nhàm chán và mệt nhoài. Hôm đó, tôi ngồi khóc như một đứa trẻ.
2 tháng sau, công ty có đợt luân chuyển người đến thành phố khác làm việc. Tôi quyết định ứng cử, lấy lý do công việc để rời khỏi Thượng Hải - nơi gắn bó với tôi trong suốt thời gian học đại học cho đến khi đi làm. Đến vùng đất mới, tôi còn tự dặn lòng sẽ sống khác đi, làm những điều mình muốn. Thậm chí, tôi đã sẵn sàng nghỉ việc đi tìm ước mơ của mình. Thế nhưng, đâu lại vào đó.
Thậm chí, còn mệt hơn vì công việc nhiều quá. Ở thành phố mới lại không quen đường xá, không có bạn bè. Hồi đầu tôi còn tự đi chơi, tự đi khám phá. Song vài tháng trở lại đây, tôi như một cỗ máy cứ lặp đi lặp lại, đi làm - về nhà. Tôi thậm chí còn chẳng có thời gian nấu ăn, dọn nhà vào cuối tuần như mọi người. Tiền làm tháng nào thì gần như dùng hết tháng đó. Những ngày về nhà, chưa đi tắm tôi đã vội ngồi vào bàn làm đến 1-2 giờ sáng. Tôi lại chán, thế rồi tôi quyết tâm nghỉ việc đi tìm ước mơ của mình. Dù thời điểm đó, tôi đã có một vị trí khá ổn định với mức lương khá cao.
Ở tuổi 26, tôi lông bông vài tháng…. Và tất nhiên, bố mẹ tôi biết chuyện này. Ban đầu, họ lại tiếp tục cãi vã, họ nói rằng tôi sướng mà không biết hưởng. Cứ như thế 3 tháng, mẹ tôi đến Bắc Kinh gặp tôi. Hôm đó, hai mẹ con tâm sự rất lâu, cuối cùng, bà ấy chịu đầu tư tiền cho tôi đi học tiếp viên hàng không, với lý do là tôi cảm thấy đây chính là ước mơ của mình, lương cũng rất cao. Tôi còn nhớ chi phí rơi vào khoảng 1,5 triệu tệ (khoảng 5 tỷ đồng), mẹ góp 23, tôi góp 13 song vẫn phải đi vay một ít.
![Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, bỏ nghề tiếp viên hàng không để làm giúp việc nhà theo giờ: Tôi tìm 1 kho báu từ thứ người giàu vứt đi- Ảnh 3. Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, bỏ nghề tiếp viên hàng không để làm giúp việc nhà theo giờ: Tôi tìm 1 kho báu từ thứ người giàu vứt đi- Ảnh 3.](https://cafefcdn.com/203337114487263232/2025/2/11/59912879-1739280883157-17392808832781963721203.png)
Cô chi tiền đi học tiếp viên hàng không. Ảnh minh họa.
Tôi học khoảng 1 năm, lúc này tôi gần 28 tuổi. Song, thú thật là tôi lại thấy mình không hợp với công việc này. Tôi nhận ra mình chỉ thích thôi chứ không yêu. Tôi nhận ra hành trình của mình lại đang là sống - kiếm một công việc ổn định để làm. Song, vì số tiền đã đầu tư, vì kỳ vọng của gia đình, tôi vẫn đi làm tiếp viên hàng không. Thế rồi, sức khỏe tinh thần của tôi có dấu hiệu tệ đi. Tôi mất ngủ, phải đi khám. Có những ngày tôi sợ công việc đến nỗi giả vờ ốm, tự bỏ bữa đến ngất lịm đi.
Bẵng đi một thời gian, tôi xin nghỉ việc. Lúc biết tin, mẹ tôi giận tôi giữ lắm. Bố còn gọi điện chửi, bảo tôi sướng quá hóa rồ. Nói nhiều đến mức có đôi lúc tôi tự hỏi hay mình bị bệnh thật. Nhìn sang mấy đứa bạn ngày xưa ở quê, không học đại học hoặc học xong về quê làm việc, lấy chồng giờ đã sinh con. Chúng nó có 1 gia đình nhỏ hạnh phúc, 1 công việc để làm, cuối tuần cả nhà cùng nhau đi du lịch. Còn tôi, tôi đang làm gì vậy. Tôi chẳng có gì, ngoài cái mác Thanh Hoa, cái mác sống ở thành phố và giờ là thêm cái mác tiếp viên hàng không nữa.
Có những ngày, tôi sống mà như chết đi…
Tất cả đều nhằm tìm đáp án cho câu hỏi: "Hạnh phúc là gì?"
Cho đến một hôm, tôi lướt web và thấy được người ta đăng thông báo tìm người giúp việc theo giờ. Vì mẹ giận đòi từ mặt nên tôi chẳng còn được chu cấp tiền, tiền tiết kiệm vẫn đủ sống nhưng tôi vẫn muốn nhân thời gian vô định này tìm một cái gì đó để làm. Sau nhiều lần đắn đo, tôi thấy giúp việc là ổn nhất. Vừa linh động thời gian, nó cũng là việc tay chân, được gặp gỡ nhiều người lại chẳng phải tính toan gì nhiều. Và hơn hết, tôi được sống một cuộc đời khác với trước đây.
Và thế rồi, với profile của mình, tôi được phía công ty mua giới kết nối cho những gia đình giàu có, tệp khách hàng này hơi khó tính, họ thuộc tầng lớp thượng lưu đúng nghĩa. Những gia đình giàu có, tri thức và hạnh phúc. Và cũng từ đây, tôi tìm thấy thứ hạnh phúc từ những gia đình giàu có này vứt đi. Lần đầu tiên, ở năm hơn 30 tuổi, tôi mới biết được có nhiều thứ nên loại bỏ đi thì hạnh phúc mới có chỗ đến với mình.
Thứ nhất, vứt đi những đồ vật không cần thiết. Chắc bạn nghe cái này nhiều rồi còn tôi thì không. Tôi chưa từng vứt đi thứ gì vì tôi tiếc và tôi lo ngại tôi sẽ cần nó vào một hôm nào đó. Hôm đó, tôi có lịch dọn nhà cho một đôi vợ chồng rất thành đạt. Cô vợ này đang quản lý chuỗi cửa hàng cafe nổi tiếng. Ban đầu, tôi rất bất ngờ khi nhà của đôi vợ chồng này rất tối giản. Đến cả những cái ly uống nước trên bàn. Nhà có 2 người nên chỉ có hai ly, chứ nhà tôi có một mình, tôi vẫn mua nguyên một bộ để trên bàn.
Tôi bất ngờ khi cô chủ nói tôi vứt ngay chiếc bình chỉ vừa tróc sơn, 1 chiếc túi và đồ ăn thừa trong buổi tối. Tôi còn phải hỏi ngược lại rằng sao lại vứt đi, chúng vẫn còn dùng được, lỡ sau này cần dùng đến.
Tuy nhiên, cô ấy nói 1 câu mà đến giờ tôi còn nhớ mãi: “Có những thứ nên vứt đi để mình biết cái gì cần, cái gì không cần. Ví như đồ ăn, còn 1 ít như thế, chắc chắn ngày mai cũng chẳng ai động tới, lúc này mới bỏ đi thì thật quá phí quãng thời gian cất giữ vừa qua”. Chủ nghĩa tối giản là loại bỏ những vật dụng không cần thiết để giảm bớt gánh nặng cuộc sống và sống một cuộc sống thư thái, giản dị.
Lúc này, tôi mới chợt nhận ra bản thân mình từng thừa thãi như vậy. Tôi cứ để dành một ít, một ít trong tủ lạnh đến khi nó hỏng rồi mới đem đi vứt bỏ. Có hôm về nhà và nhìn vào tủ lạnh thấy quá nhiều đồ, quá lười để tìm kiếm nên tôi nhịn đói luôn. Tôi cứ mua đồ theo trend, đồ vì người ta thấy đẹp mà chưa từng nghĩ rằng mua đồ mình thích,...
Ngày hôm sau về nhà, tôi bắt đầu thực hiện cuộc sống tối giản và đúng thật, tôi thấy tinh thần mình cải thiện hẳn. Tôi phải vứt một mớ đồ cũ đi. Nhìn thấy tủ quần áo của mình, tôi chợt nhận ra mình thích màu xanh, vàng nhưng toàn mua đồ trắng, đen vì nghĩ nó phù hợp với công việc. Thế đó, ngay cả đồ áo mà bạn cũng không thể chọn theo sở thích của mình thì làm gì có cái gọi là hạnh phúc.
![Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, bỏ nghề tiếp viên hàng không để làm giúp việc nhà theo giờ: Tôi tìm 1 kho báu từ thứ người giàu vứt đi- Ảnh 4. Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, bỏ nghề tiếp viên hàng không để làm giúp việc nhà theo giờ: Tôi tìm 1 kho báu từ thứ người giàu vứt đi- Ảnh 4.](https://cafefcdn.com/203337114487263232/2025/2/11/ava-23-1739280884091-17392808841581561008767.png)
Ai mà có ngờ những ngày tháng đi làm giúp việc lại giúp Quỳnh Hoa có được hạnh phúc. Ảnh minh họa.
Thứ 2, vứt bỏ những mục tiêu. Bạn không nghe lầm đâu. Người Anh có một câu rất thú vị: "Nếu bạn đuổi theo hai con thỏ cùng một lúc, bạn sẽ chẳng bắt được con nào". Tôi nhận ra mình của vài năm trước, muốn có tất cả. Vừa muốn một cuộc sống rực rỡ ở thành phố, vừa thèm muốn sự an yên của bạn bè ở quê, có gia đình, con cái. Rồi tôi cũng vừa muốn công việc với mức lương cao nhưng nó cũng phải là sở thích, đam mê của tôi. Sao mà tham quá thế không biết.
Bà Vương - một bà lão đã về hưu nhưng rất giàu có. Bà ấy làm việc chăm chỉ lắm. Tôi thấy như bà ấy có tất cả mọi thứ. Cho đến một hôm tôi được nhận vào làm giúp việc theo giờ, đó là tưới hoa ở sân vườn nhà bà Vương. Suốt nhiều tiếng liền, tôi thấy bà ấy chỉ ngồi uống trà, ngắm hoa mà chẳng làm việc gì.
Ngày hôm sau khi tôi đến, bà ấy vẫn như vậy. Thấy tò mò tôi mới lại hỏi chuyện. Bà ấy chỉ khẽ nói. Mục tiêu của tôi hôm nay là ngắm hết số hoa trong vườn này. Còn ngày mai, mục tiêu của tôi mới là làm việc. Nếu giờ tôi làm cả hai thứ, tôi chẳng thể ngắm hoa trọn vẹn, cũng chẳng làm nổi việc, bởi hoa đẹp quá mà. Nói xong, bà ấy cười, còn tôi đã hiểu ra. Tôi cũng là đứa sáng dạ mà.
Tôi nghĩ đã đến lúc, mình nên sắp xếp lại thứ tự ưu tiên cho bản thân, đừng ôm đồm quá nhiều thứ, đừng ép mình cái gì cũng làm, cũng có cho bằng được để rồi chẳng có gì.
Thứ 3, vứt đi những mối quan hệ không cần thiết và cả những khái niệm mãi chẳng có đáp án. Hôm đó, tôi dọn vệ sinh cho một anh chàng khá hot trên mạng, chuyên mang đến những thông điệp chữa lành, tích cực lắm. Anh này kiểu chuyên đi giải đáp thắc mắc, trả lời những tâm tư từ người hâm mộ. Hôm đó, tôi mới mạo muội hỏi: “Anh định nghĩa hạnh phúc là gì và làm thế nào để thấy bản thân hạnh phúc”.
![Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, bỏ nghề tiếp viên hàng không để làm giúp việc nhà theo giờ: Tôi tìm 1 kho báu từ thứ người giàu vứt đi- Ảnh 5. Tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, bỏ nghề tiếp viên hàng không để làm giúp việc nhà theo giờ: Tôi tìm 1 kho báu từ thứ người giàu vứt đi- Ảnh 5.](https://cafefcdn.com/203337114487263232/2025/2/11/2bd1752e98c6158331289f093cacc470-1739280884677-1739280884780333619993.jpg)
Ảnh minh họa.
Đáp án của anh ấy khiến tôi bất ngờ với chỉ vỏn vẹn 2 chữ: “Không có”. Anh ấy bảo rằng đừng định nghĩa hạnh phúc nữa. Phí quá, thay vào đó hãy loại bỏ những thứ mình không thích, không vui khi làm ra rồi làm những điều mình thấy thích, thấy mình tốt lên là được. Đó chính là hạnh phúc, chứ đừng đi tìm hạnh phúc. Bởi, hạnh phúc nó đâu phải là 1 viên kẹo, 1 ngôi nhà mà đi tìm,...
Từ đó, tôi cũng vứt đi những mối quan hệ khiến bản thân cảm thấy mệt mỏi, tiêu cực. Từng có thời gian vì thấy chỉ có một mình, thấy mình cô đơn quá tôi tham gia rất nhiều cuộc vui, kết bạn với nhiều người. Thậm chí, sống theo quy chuẩn của bạn bè. Nhưng giờ ngẫm mới thấy, chẳng có mấy ai trong số họ là phù hợp đến tôi, thật sự quan tâm tôi. Cắt đứt đi các mối quan hệ không cần thiết giúp tôi có thời gian, tập trung năng lượng để làm những việc quan trọng hơn.
Và đôi lúc, từ bỏ, loại bỏ cũng là cách để chúng ta sống hạnh phúc hơn. Đó là loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực. Đừng bao giờ mang sự bức bối, áp lực lên công việc trút lên những người thân trong nhà và tự dày vò chính bạn. Cũng đã đến lúc bạn nên từ bỏ việc theo đuổi tiền bạc, danh vọng.